NGHỊ ĐỊNH
SỐ 2 NGÀY 1/10/1945 CỦA BỘ LAO ĐỘNG ẤN ĐỊNH TIỀN PHỤ CẤP CHO CÁC NHÂN CÔNG KHI BỊ THẢI HỒI
BỘ TRƯỞNG BỘ LAO ĐỘNG
Xét về tình thế hiện thời nhiều xưởng buộc phải thải thợ;
Xét vì sự tìm công việc làm rất khó khăn mà giá sinh hoạt hết sức đắt đỏ;
Xét rằng luật pháp hiện hành đối với nhân công Việt Nam mặc dầu làm bao nhiêu năm với chủ, lúc bị thải, không cho hưởng một khoản phụ cấp nào;
NGHỊ ĐỊNH
Điều thứ 1. Tất cả nhân công Việt Nam, bất cứ thuộc hạng nào, khi bị thải vì hết hạn giao kèo hay vì một lẽ khác, trừ khi vì đã làm một việc phạm pháp luật, hay vì một lỗi nặng mà Nha Lao công đã công nhận, đều phải được chủ trả một món tiền phụ cấp tối thiểu.
Món tiền phụ cấp đó tính như sau đây:
Người nhân công đã làm với chủ được một năm trở lên thì cứ tính mỗi năm ít nhất được 50đ00. Người nào kém một năm thì không được hưởng đạo nghị định này
Điều thứ 2. Phụ cấp này, theo pháp luật, kể như lương, nghĩa là nếu có thanh toán ở toà án về công nợ của chủ, thì được trừ trước các món nợ khác, và đối với chủ nợ của công nhân, chỉ được trừ theo như những điều kiện của luật chung.
Trừ khi chủ có cho vay tiền trước, thì sau khi trình với Nha Lao công, mới được phép trừ
Điều thứ 3. Khoản phụ cấp này phải trả riêng không lẫn với tiền bồi thường khi thải hồi mà không báo trước.
Điều thứ 4. Những nhân công bị thải từ ngày ký đạo nghị định này mà đã làm việc từ một năm trở lên, đều được hưởng khoản phụ cấp nói trên, theo như cách tính ở điều thứ nhất.
Những giao kèo hay nội lệ nào của các xưởng chỉ cho nhân công món tiền thải hồi kém số phụ cấp mà họ được hưởng theo như nghị định này, đều huỷ bỏ.
Điều thứ 5. Các Uỷ ban nhân dân địa phương, các Uỷ ban Lao công và các ông Thanh tra và Giám sát Lao công chịu nhiệm vụ thi hành đạo nghị định này.
BỘ LAO ĐỘNG
|
(Đã ký)
|
Lê Văn Hiến
|